Văn hoá Manchester

Âm nhạc

Anh em nhà Gallagher của ban nhạc Oasis

Các ban nhạc nổi lên từ sân khấu âm nhạc Manchester gồm có Oasis, The Smiths, Joy Division và nhóm kế thừa của nó là New Order, Buzzcocks, The Stone Roses, The Fall, 10cc, Godley & Creme, The Verve, Elbow, Doves, The Charlatans, M People, The 1975, Simply Red, Take That, Everything EverythingThe Outfield. Manchester được cho là động lực chính đằng sau nhạc indie Anh trong thập niên 1980 dưới sự dẫn dắt của The Smiths, sau đó bao gồm cả The Stone Roses, Happy Mondays, Inspiral CarpetsJames. Các nhóm sau đến từ thứ được gọi là sân khấu "Madchester" tập trung tại hộp đêm The Haçienda, Madchester do người sáng lập Factory RecordsTony Wilson phát triển. Mặc dù đến từ miền nam Anh, song The Chemical Brothers về sau hình thành tại Manchester.[127] Cựu thủ lĩnh Smiths Morrissey có lời ca thường đề cập đến các địa điểm và văn hoá Manchester, về sau đạt được thành công quốc tế trong vai trò một nghệ sĩ đơn. Trước đó, những nghệ sĩ Manchester nổi tiếng trong thập niên 1960 gồm có The Hollies, Herman's Hermits, và Davy Jones của The Monkees (nổi tiếng vào giữa thập niên 1960 không chỉ nhờ các album của họ mà còn bởi các chương trình truyền hình của họ tại Mỹ) và trước đó là Bee Gees với các thành viên trưởng thành tại Chorlton.[128] Ban nhạc đương đại nổi tiếng khác xuất thân từ Manchester là The Courteeners bao gồm Liam Fray và bốn người bạn thân.

Manchester Arena, địa điểm ngoài trời đa mục đích hàng đầu của thành phố

Nơi tụ hội âm nhạc đại chúng chủ yếu của thành phố là Manchester Arena, từng được bình chọn là "địa điểm quốc tế của năm" vào năm 2007.[129] Với trên 21.000 chỗ ngồi, đây là địa điểm lớn nhất về loại hình này tại châu Âu.[129] Xét về số lượng tham gia nhạc hội, đây là địa điểm ngoài trời nhộn nhịp nhất trên thế giới, đứng trên Madison Square Garden tại New York và The O2 Arena tại Luân Đôn.[130] Các địa điểm lớn khác gồm có Manchester Apollo, Albert Hall và Manchester Academy. Các địa điểm nhỏ hơn là Band on the Wall, the Night and Day Café,[131] the Ruby Lounge,[132] và The Deaf Institute.[133]

Manchester có hai dàn nhạc giao hưởng là Hallé và BBC Philharmonic. Ngoài ra còn có một dàn nhạc thính phòng là Manchester Camerata. Trong thập niên 1950, thành phố là quê hương của cái gọi là "trường phái Manchester" gồm các nhà soạn nhạc cổ điển, với Harrison Birtwistle, Peter Maxwell Davies, David Ellis và Alexander Goehr. Manchester là một trung tâm về giáo dục âm nhạc, có Học viện Âm nhạc Hoàng gia Miền Bắc (RNCM) và Trường Âm nhạc Chetham.[134] Các tiền thân của RNCM là Trường Âm nhạc Miền Bắc (thành lập năm 1920) và Học viện Âm nhạc Hoàng gia Manchester (thành lập năm 1893), chúng được hợp nhất vào năm 1973. Một trong các giảng viên và nghệ sĩ piano/người chỉ huy âm nhạc cổ điển đầu tiên tại RMCM, ngay sau khi trường thành lập là Arthur Friedheim (1859–1932), sau này thư viện âm nhạc tại Học viện Peabody tại Baltimore, Maryland, được đặt theo tên ông. Địa điểm âm nhạc cổ điển chính từng là Free Trade Hall trên phố Peter cho đến năm 1996, khi khánh thành Bridgewater Hall với 2.500 chỗ.[135]

Âm nhạc đoàn kèn đồng là một truyền thống tại miền bắc nước Anh, nó là một bộ phận quan trọng trong di sản âm nhạc của Manchester;[136] một số dàn nhạc hàng đầu của Anh Quốc như CWS Manchester Band và Fairey Band đến từ Manchester và các khu vực xung quanh, và cuộc thi dàn kèn đồng Whit Friday diễn ra thường niên tại các khu vực lân cận là SaddleworthTameside.

Nghệ thuật trình diễn

Nhà hát Opera là một trong các điểm sân khấu lớn nhất của Manchester

Manchester có một nền sân khấu phát triển mạnh, và có một lượng lớn các điểm trình diễn, như Nhà hát Opera Manchester có các tiết mục lưu diễn và tác phẩm West End quy mô lớn; Palace Theatre; và Royal Exchange Theatre tại sàn giao dịch bông sợi cũ của Manchester là không gian sân khấu ngoài trời lớn nhất tại Anh Quốc.

Các không gian trình diễn nhỏ hơn gồm có Contact Theatre và Z-arts tại Hulme. Dancehouse trên đường Oxford dành cho các tác phẩm vũ đạo.[137] Năm 2014, tổ hợp nghệ thuật HOME được khánh thành tại thành phố, nó có hai không gian sân khấu, năm rạp chiếu phim và một không gian trưng bày nghệ thuật, nó thay thế cho Cornerhouse và The Library Theatre.[138]

Kể từ năm 2007, thành phố tổ chức Lễ hội Quốc tế Manchester, đây là một lễ hội nghệ thuật được tổ chức hai năm một lần, tập trung riêng cho tác phẩm mới nguyên bản. Trong phát biểu mùa thu năm 2014, Bộ trưởng Tài chính George Osborne công bố cấp 78 triệu bảng để tài trợ cho một "không gian nghệ thuật quy mô lớn, cực kỳ linh hoạt" mới cho thành phố.[139] Sau đó, hội đồng tuyên bố rằng họ đã đảm bảo được thêm 32 triệu bảng từ "các nguồn khác nhau",[140] Địa điểm trị giá 110 triệu bảng được xác nhận vào tháng 7 năm 2016.[141]:13–14 Sân khấu này được gọi là The Factory theo tên hãng thu âm Factory Records của Manchester, sẽ cung cấp một địa điểm cố định cho Lễ hội Quốc tế Manchester,[139] nó được dự kiến khánh thành vào cuối năm 2019.[141]:15

Bảo tàng và nhà triển lãm

Nhà trưng bày Nghệ thuật Manchester

Các bảo tàng tại Manchester chủ yếu trưng bày kỷ niệm về lịch sử La Mã, di sản công nghiệp phong phú và vai trò của thành phố trong cách mạng công nghiệp, ngành công nghiệp dệt, phong trào công đoàn, quyền bầu cử của nữ giới và thành tích bóng đá tại địa phương. Một phần tái tạo đồn luỹ La Mã Mamucium được mở cửa cho công chúng tại Castlefield. Bảo tàng Khoa học và Công nghiệp nằm trên địa điểm trước đây là ga đường sắt Liverpool Road, có một bộ sưu tập lớn các đầu máy hơi nước, máy móc công nghiệp, máy bay và một mô hình về chương trình máy tính lưu trữ đầu tiên trên thế giới (gọi là The Baby).[142] Bảo tàng giao thông trưng bày một bộ sưu tập các xe buýt và xe điện lịch sử.[143] Trafford Park thuộc khu phố lân cận Trafford là nơi có Bảo tàng Chiến tranh Đế quốc miền Bắc.[144] Bảo tàng Manchester mở cửa cho công chúng vào năm 1880, có các bộ sưu tập đáng chú ý về Ai Cập học và lịch sử tự nhiên.[145]

Phòng triển lãm nghệ thuật Manchester trên phố Mosley có một bộ sưu tập về hội họa châu Âu, và có một trong các bộ sưu tập quan trọng nhất Anh Quốc về hội họa tiền Raffaello.[146][147] Tại phía nam thành phố có Phòng triển lãm nghệ thuật Whitworth, trưng bày mỹ thuật hiện đại, điêu khắc và dệt vải và được bình chọn là bảo tàng của năm vào năm 2015.[148] Các không gian và bảo tàng trưng bày khác tại Manchester gồm có Islington Mill tại Salford, Bảo tàng Bóng đá Quốc gia tại Urbis, Phòng triển lãm Castlefield, Phòng triển lãm Phong tục Manchester tại Platt Fields Park, Bảo tàng Lịch sử nhân dân và Bảo tàng Do Thái Manchester.[149]

Họa sĩ L. S. Lowry sinh tại Stretford, nổi tiếng với các bức hoạ "que diêm" về Manchester và Salford công nghiệp, có thể trông thấy các tác phẩm của ông tại các phòng triển lãm trong thành phố, trung tâm nghệ thuật the Lowry tại Salford Quays (tại khu tự quản đô thị Salford lân cận) dành một khu trưng bày thường xuyên cỡ lớn cho các tác phẩm của ông.[150]

Văn học

Nhà Gaskell là nơi Elizabeth Gaskell viết hầu hết các tiểu thuyết của bà. Ngôi nhà hiện là một bảo tàng.

Manchester nổi tiếng vì sở hữu "lịch sử văn học cấp tiến".[151] Trong thế kỷ 19, Manchester được mô tả trong các tác phẩm nêu bật những thay đổi mà công nghiệp hoá đem đến tại Anh. Chúng gồm có tiểu thuyết Mary Barton: A Tale of Manchester Life (1848) của Elizabeth Gaskell,[152] và các nghiên cứu như Tình cảnh giai cấp công nhân Anh do Friedrich Engels viết khi ông sống và làm việc tại Manchester.[153] Manchester là nơi tụ họp của Engels và Karl Marx. Hai người bắt đầu viết Tuyên ngôn của Đảng Cộng sản tại Thư viện Chetham. Thư viện này được thành lập vào năm 1653 và được cho là thư viện công cộng lâu năm nhất tại thế giới Anh ngữ. Tại những nơi khác trong thành phố, Thư viện John Rylands có một bộ sưu tập đồ sộ các bức hoạ thời kỳ đầu. Rylands Library Papyrus P52 được cho là di vật sớm nhất của văn bản Tân Ước, được trưng bày thường xuyên tại thư viện.

Charles Dickens được cho là đã đặt tiểu thuyết Hard Times trong bối cảnh thành phố, và trong khi nó được mô phỏng một phần về Preston, thì vẫn thể hiện ảnh hưởng từ người bạn Mrs Gaskell của ông.[154] Gaskell viết toàn bộ các tiểu thuyết của bà trong dinh thự của bà tại Plymouth Grove, với ngoại lệ là Mary Barton. Nhà của Gaskell nhiều lần đón tiếp các tác giả có ảnh hưởng như Dickens, Charlotte Brontë, Harriet Beecher StoweCharles Eliot Norton.[155] Nó hiện được mở cửa trong vai trò một bảo tàng văn học. Cũng có liên hệ mật thiết với thành phố là nhà thơ và tiểu thuyết thời kỳ Victoria Isabella Banks, nổi tiếng nhất vì tiểu thuyết The Manchester Man vào năm 1876. Tác giả người Anh-Mỹ Frances Hodgson Burnett sinh ra tại khu Cheetham Hill của thành phố vào năm 1849, và viết phần lớn tiểu thuyết thiếu nhi cổ điển The Secret Garden khi đến công viên Buile Hill thuộc Salford lân cận.[156]

Anthony Burgess nằm trong số các nhà văn thế kỷ 20 chọn sống tại Manchester, ông viết tiểu thuyết châm biếm phản địa đàng A Clockwork Orange vào năm 1962.[157] Carol Ann Duffy từng đạt Giải thưởng Nhà thơ Anh Quốc, bà chuyển đến thành phố vào năm 1996.[158]

Cuộc sống về đêm

Đường Canal, một trong những địa điểm về đêm sống động nhất của Manchester, một phần của ngôi làng đồng tính nam của thành phố

Kinh tế ban đêm của Manchester được mở rộng đáng kể từ khoảng năm 1993, với vốn đầu tư từ nơi ủ bia trong các quán bar, quán rượu và câu lạc bộ, cùng với hỗ trợ tích cực từ nhà cầm quyền địa phương.[159] Có trên 500 cơ sở có giấy phép[160] tại trung tâm thành phố có năng lực phục vụ 250.000 du khách,[161] với 110–130.000 người đến vào một đêm cuối tuần bình thường.[160] Kinh tế ban đêm có giá trị khoảng 100 triệu bảng[162] và tạo 12.000 việc làm.[160]

Sân khấu Madchester trong thập niên 1980 là bệ phóng cho các nhóm nhạc New Order, The Smiths, The Stone Roses, Happy Mondays, Inspiral Carpets, 808 State, James và The Charlatans, nó có cơ sở là các câu lạc bộ như The Haçienda.[163] Giai đoạn này là chủ đề trong phim 24 Hour Party People. Nhiều câu lạc bộ lớn vào đương thời phải chịu đựng các vấn đề với tội phạm có tổ chức.[163] Sau một loạt xô xát bạo lực liên quan đến ma tuý, Haçienda bị đóng cửa vào năm 1998.

Làng đồng tính nam

Các pub trong khu vực Canal Street đã có một nhóm khách hàng LGBTQ + kể từ ít nhất là năm 1940, và hiện là trung tâm của cộng đồng LGBTQ + của Manchester. Kể từ khi mở các quán bar và câu lạc bộ mới, khu vực này thu hút 20.000 du khách mỗi cuối tuần và đã tổ chức một lễ hội nổi tiếng, Manchester Pride, mỗi tháng 8 kể từ năm 2003

Tài liệu tham khảo

WikiPedia: Manchester ftp://ftp.atdd.noaa.gov/pub/GCOS/WMO-Normals/RA-VI... http://www.bbc.com/news/uk-england-manchester-3764... http://www.bbc.com/news/uk-england-manchester-4001... http://www.btplc.com/thegroup/btshistory/1605to188... http://www.cityairportandheliport.com/about-us/air... http://www.cityairportandheliport.com/learn-to-fly... http://www.climate-charts.com/Locations/u/UK03334.... http://www.conservatives.com/News/Speeches/2007/03... http://www.corecities.com/dev07/Introduction/about... http://www.ft.com/cms/s/2/230a6b38-8fca-11e2-ae9e-...